Sinh ra và lớn lên ai cũng mong muốn được đi học, được cắp sách đến trường. Mong muốn tưởng chừng đơn giản đó đâu phải ai cũng thực hiện được. Nhưng ngày nay, đến trường đã là nhiệm vụ quan trọng, nhất thiết của người học sinh. Trong quãng thời gian ấy, có biết bao kỉ niệm và những người ta chẳng thể quên được. Tôi cũng thế, tôi chẳng thể nào quên được người thầy của tôi.
Chẳng như những bạn cùng trang lứa, ai ai cũng thích khám phá những điều bí ẩn, tôi lại thích cuộc sống bình dị quanh mình. Tôi muốn gắn bó với nơi mình sinh ra và lớn lên. Vì vậy tôi quyết định sẽ trở thành một cô giáo. Dẫu biết rằng sư phạm thời ấy sẽ rất khó xin được việc làm, nhưng tôi sẽ thử một lần với đam mê của mình xem sao. Và thế là tôi nuôi ước mơ của mình từ ấy. Nhưng nếu không có biến cố này thì tôi sẽ chẳng lung lay và mất định hướng như vậy.
Chuyện là thế này. Vào năm lớp 10, tôi có nộp hồ sơ thi vào trường chuyên của tỉnh. Nhưng chắc có lẽ vì năng lực của tôi chưa tốt nên tôi chẳng thể đậu nguyện vọng như mong muốn. Thay vì đậu chuyên lí thì tôi đậu cận chuyên, một chuyện mà tôi chẳng khi nào nghĩ đến. Và khi ấy tôi đã từ bỏ ước mơ trở thành cô giáo của mình. Tôi tự ti rằng bản thân không đủ năng lực và tưởng tượng không xa, tôi không muốn khi học sinh hỏi thì tôi trả lời rằng "cô chỉ là học sinh lớp cận". Từ bỏ ước mơ từ nhỏ của mình, tôi choáng váng không biết đi về đâu.
Và cứ thế ngày nhập học cũng đến và cũng khác với các bạn cùng lứa, nếu các bạn ấy hào hứng đến bao nhiêu thì tôi lại trầm tư, âu lo bấy nhiêu. Vào mái trường mới, nơi mà cách nhà tôi gần hai mươi cây số, tôi bắt đầu cuộc sống xa gia đình với nhiều khuôn bậc cảm xúc khác nhau. Tiết đầu tiên là của thầy chủ nhiệm, thầy dạy môn vật lí lớp tôi_ cái môn mà tôi đã vấp ngã khi vào trường này. Khác với tưởng tượng của tôi, thầy tôi rất trẻ và khá bảnh trai. Thầy có vầng trán cao và dáng người vững chải. Đôi bờ vai của thầy thật rộng. Tiết đầu tiên thầy dành để giao lưu với lớp, để chúng tôi tìm hiểu nhau. Học sinh ai mà chẳng thích thế. Chúng tôi nháo nhào lên, mặc dù hoàn toàn chẳng biết gì về nhau. Và tiết học trôi qua với bao hứng thú của tụi học trò chúng tôi.
Thầy tôi vui nhộn, hài hước lắm. Mỗi khi chúng tôi căng thẳng khi gặp bài khó hoặc bí bước nào thầy luôn luôn pha những câu ngộ nghỉnh như: "Các em phải hết sức bình tĩnh" hoặc là "Cái chính là không được mất bình tĩnh". Thế là chúng tôi cười òa lên và cùng nhau tìm ra cách giải quyết của bài toán. Mỗi khi giảng bài, thầy hay kết hợp những ngôn ngữ cơ thể để giúp chúng tôi hình dung được vấn đề đang nói đến. Nhớ lần nào học về tịnh tiến véctơ, thầy di chuyển như một con robot để cho chúng tôi hiểu rằng đó là sự dời vị trí mà thôi. Đồ thị parabol cũng vậy, thầy đưa cả hai tay lên bầu trời, hình chữ V cho giống một parabol. Trong trường, hễ nhắc đến người nhiệt huyết trong khi dạy nhất thì ai cũng nghĩ đến thầy tôi _Thầy giáo Đinh Trọng Nghĩa. Cái tên mãi khắc sâu trong lòng tôi.
Xa nhà, bước vào một cuộc sống hoàn toàn mới, tôi có nhiều bỡ ngỡ và nhiều khuôn bậc cảm xúc khác. Có những lúc tôi dường như ở trong bóng tối. Và lúc ấy thầy là người tiếp thêm cho tôi nghị lực để tôi có thể tự bước qua cái bóng ấy. Nhớ một lần nhà tôi có chuyện khiến tôi suy sụp cả về mặt tinh thần. Rồi chuyện gì đến cũng đến, kết quả học tập của tôi suy sụp hẳn. Thầy là người luôn động viên tôi, luôn bên tôi những lúc yếu mềm và cần một bàn tay chở che nhất. Nhờ có thầy, tôi đã vượt qua nó và chiến thắng bản thân mình. Qua lần ấy tôi yêu và mến thầy biết bao. Tôi dành cho thầy những tình cảm chân thành nhất. Tình cảm đó là sự biết ơn từ những bài học thầy đã dạy cho tôi, là lòng kính trọng, là sự ngưỡng mộ về sự nhiệt huyết và trái tim yêu nghề của thầy...Cũng là tình cảm của một đứa con gái dành cho người cha thân yêu của mình. Tình cảm đó cứ mãi ấp ủ trong tôi rất nhiều, nhiều tới nỗi tôi không biết phải bắt đầu từ đâu và kết thúc như thế nào nữa… Chỉ biết là tôi đã quyết tâm thi vào ngành sư phạm với mong muốn được trở thành một giáo viên giống thầy, nối tiếp nhiệt huyết và lòng yêu nghề của ngày ấy.
Giờ đây thầy chẳng còn dạy lớp tôi, nhưng tôi vẫn nghe âm vang đâu đấy lời giảng của thầy. Nếu như khi bước vào ngôi trường này, tôi mang sự nhút nhát và tự ti, thì qua năm học cùng thầy, tôi đã nhận ra "Giá trị của bản thân không phải là họ ở đâu trong cuộc sống mà là họ cố gắng thế nào, nỗ lực ra sao". Sau này khi trở thành một giáo viên, tôi sẽ tự hào nói với chúng rằng "cô là học sinh lớp cận" chứ không phải "chỉ là học sinh lớp cận" như lúc trước tôi đã từng suy nghĩ.
Thầm sâu trong đáy lòng, tôi rất biết ơn thầy. Thầy là ngọn đèn đưa tôi ra khỏi những nơi tối tăm. Thầy là người luôn sẵn sàng đưa bàn tay ra giúp đỡ tôi. Thầy là người đem lại cho tôi niềm tin và hy vọng. Mai đây, khi rời xa mái trường này, bước vào cuộc sống đầy cám dỗ kia, có lẽ bạn sẽ quên những điều bạn có hiện tại. Nhưng cái tên "Đinh Trọng Nghĩa" sẽ mãi ở trong tâm trí tôi.
(Huỳnh Lâm Xuân Hoanh-12C2)
No comments:
Post a Comment