Tuesday, November 10, 2015

[Blog tâm sự]- Những năm cấp 3 của tôi

  Đang ngồi học bài trên chiếc gác nhỏ, tôi bỗng nghe dưới nhà phát bài hát mà tôi thích: " bạn và tôi tay cầm tay cùng đi đến nơi chân trời và cuộc sống sẽ lấp lánh bên ngàn ước mơ tuyệt vời.... Nào mình vui bước sánh vai bên nhau cùng chấp cánh bao mơ mộng..." Giai điệu này nghe sôi động và thích thú làm sao! Nó khiến tôi nhớ đến lũ bạn học trong lớp và cũng nhớ đến mấy dòng thơ mà chúng tôi xem là chân lí của cuộc sống:
       "Hoa đẹp, hoa xinh có khi tàn
        Tình yêu nồng thắm có khi tan
        Chỉ có tình bạn là trên hết
        Không phai, không tàn, cũng không tan ".
  Tình bạn của chúng tôi bắt đầu vào năm lớp mười. Khi được học chung một lớp học. Có chung thầy giáo chủ nhiệm. Và học những giờ học với nhau. Chúng tôi bắt đầu nói chuyện với nhau và trở nên thân thiết lúc nào chẳng hề hay. Các anh chị đi trước nhận xét rằng: kỉ niệm thời học trò đẹp nhất chính là năm cấp ba. Thật không sai chút nào. Những người bạn ấy và tôi đã cùng nhau trải qua hơn hai năm học. Và giờ đây , chúng tôi đã trở thành những cô cậu học trò cuối cấp, trở thành đàn anh, đàn chị trong ngoi trường Lê Khiết này. Cảm xúc không thể tả được. Hơn hai năm trôi qua. Là hơn hai năm đầy ý nghĩa. Là hơn hai năm đầy ắp những kỉ niệm, vui có, buồn có. Nhưng quan trọng là chúng tôi đã luôn luôn bên nhau. Và có lẽ tôi đã hiểu được từ "đẹp" mà các anh chị đi trước nhắc đến. Đấy chính là sự đoàn kết, gắn bó, sát cánh bên nhau trong mội hoàn cảnh. Vẫn cồn nhớ như in. Đó là một ngày mưa tháng mười hai. Có một cô bé nữ sinh lớp mười đã hối hả đạp xe tới trường, nhưng vẫn bị trễ. Kết quả là, cô giám thị đã ghi tên rồi trừ hẳn lớp mười điểm liền. Cô bé ấy ..... chính là tôi. Thế là tôi phải trực nhật một tuần . Nhưng thật bất ngờ rằng tôi đã không trực một mình - đám bạn của tôi đã giúp tôi- cả một tuần. Điều đó khiến tôi cảm động, thật hạnh phúc. Rồi khi tôi ốm, không thể đi học được. Chúng bạn đó lại thay nhau chép bài, giảng lại bài cho tôi một cách rõ ràng, rành mạch. Nhớ ghê, cái giờ giải lao, chúng tôi tụ họp lại, đứa đem muối, đứa đem ổi, ngồi lại vửa chọp chẹp, vừa tranh thủ kể nhau nghe những câu chuyện. Nhớ cái lúc trời mưa đột ngột mà chả đứa nào cầm dù hay áo mưa. Rồi cứ thế nghịch cơn mưa đến hôm sau lại cảm lạnh cả lũ. Nhớ những lúc học bài nhóm, mấy đứa lại bất đồng quan điểm, cãi nhau chí chóe, nhưng xong rồi vẫn lại hòa. Và còn rất nhiều rất nhiều những kỉ niệm khác nữa. Tất cả tạo nên chữ "đẹp" thật tròn trịa, ý nghĩa. Với tôi hằng ngày đến lớp , học tập, trò chuyện cùng nhau , là những thời khắc đáng ghi nhớ của tuổi học trò và là giá trị tinh thần vô giá đáng để đời. Ở bên nhau, chúng tôi bù đắp những khuyết điểm cho nhau để sống tốt hơn. Chẳng phải đó là miềm vui mà ta tìm thấy khi cắp sách tới trường hay sao?
    Nghĩ đến đây sao tôi thấy nhớ tụi bạn quá. Chỉ mới gặp nhau hôm qua đây mà. Chắc có lẽ vì tôi chỉ còn vài tháng ngắn ngủi nữa thôi, chúng tôi phải tạm xa nhau để thực hiện những điều mà chúng tôi hằng ắp ủ. Mong ngày hôm nay trôi nhanh. Để đến ngày mai tôi lại đến trường, gặp lại đám bạn, tiếp tục cùng nhau vun đắp thêm vào kho kỉ niệm những điều tốt đẹp và ý nghĩa. Bài hát ấy cũng đã kết thúc. Tôi như thoát ra những suy nghĩ sâu xa. Tôi nhìn tờ lịch, mỉm cười với dòng thơ:
       "Lòng trong trắng như mùi thơm sách vở
        Chưa một lần vướng bận những sầu đau
        Chỉ bâng khuâng khi mùa học qua mau
        Và sung sướng ngày khai trường chợt đến
        Tuổi học trò biết bao là kỉ niệm".
                                                                                                        (Tác giả giấu tên-12C2)

No comments:

Post a Comment