Thế mà thấm thoắt đã ba năm! Một khoảnh khắc tưởng không thể với tới. Mới ngày nào bỡ ngỡ bước chân vào trường, bạn bè chưa quen, thầy cô chưa biết hết mà giờ đã chia xa. Biết bao hình ảnh thân quen về thầy cô, bạn bè, những lời yêu thương nồng ấm lại tràn về trong nước mắt. Những cảm giác mất mát, trống vắng, hụt hẫng, choáng ngợp trong lòng chúng em lúc này. Tâm trạng háo hức hướng về ngày mai nhường lại cho tình cảm bùi ngùi xúc động trong buổi chia tay. Hình như trong cuộc ra đi chúng em thấy mình lớn hẳn, kịp nhận ra mình để lại cho thầy cô biết bao hạnh phúc, nhưng cũng lắm nỗi buồn phiền, lo âu. Làm sao quên được hình ảnh thầm lặng, nhẫn nại, lo lắng với bao ánh mắt yêu thương dạy dỗ, bảo ban, hi vọng chúng em nên người của thầy cô. Hình ảnh ấy, công ơn ấy làm sao nói hết thành lời! Còn chúng em thơ dại cứ hồn nhiên, vô tư, thậm chí còn giận hờn khi thầy cô trách mắng vì mình không chăm chỉ. Xin thầy cô cho chúng em được nói lời tạ lỗi. Xin thầy cô tha thứ cho chúng em!
Thưa thầy cô!
Ai cũng có một vùng đất để yêu thương, để quay về nương náu, để sưởi ấm trái tim, tâm hồn khi vinh quang cũng như lúc cuộc đời lạnh lùng chối bỏ. Và chúng em chắc rằng mái trường, thầy cô với tấm lòng bao dung, vị tha sẽ dõi theo chúng em với bao ước vọng. Thầy cô và mái trường Lê Khiết sẽ là mái nhà yêu thương tiếp thêm niềm tin, sức mạnh, sẽ là ngọn lửa ấm nóng cháy mãi trong tim chúng em. Chúng em xin hứa sẽ sống thật xứng đáng để khỏi phụ lòng thầy cô đã dày công vun đắp, yêu thương, dạy dỗ chúng em nên người.
(Nguyễn Hồng Tới-12C2)
No comments:
Post a Comment